Đi đến tận cùng tình bạn… Là nụ cười. Một ngày tình cờ, những người bạn thân cùng ngồi bên nhau, ôn lại chuyện cũ. Chuyện từ thời xưa lắc xưa lơ....
Đứa nhớ chuyện này, đứa thuộc chuyện kia. Cướp lời nhau kể rồi cười ngặt nghẽo. Bạn bảo, chỉ hồi con nít mới vậy mà thôi. Ừ, con nít quá chừng, nhưng cũng quá chừng đáng yêu và ngộ nghĩnh. Từng lời, từng chuyện khẽ khàng khía vào cảm xúc. Rộn ràng. Sâu lắng. Cười đó, đâu biết trong lòng đang thổn thức đó. Thèm một lần được chạm vào tình bạn ngày xa xưa ấy. Trong suốt như sương mai. Tinh khôi như nắng mới.
Đi đến tận cùng tình bạn… Là chia sẻ. Một bàn tay chìa ra: này có chuyện gì thì nói mình biết nghen, chứ tụi mình chơi chung, bạn buồn mình buồn theo đó, bạn ngập ngừng… Mình bần thần, không thốt được tiếng nào. Bạn là vậy, không ồn ào bày tỏ, chỉ lặng lẽ quan tâm mình theo cách của bạn. Bạn đã đến đây, bên mình, khi mình cần tha thiết một vòng tay…
Đi đến tận cùng tình bạn… Là giận hờn. Những lý do cỏn con, giờ nhắc lại cũng không nhớ nổi. Tại sao giận, tại sao huề, không biết nữa. Có khi giận, vẫn hàn gắn được và cũng có khi giận, một tình bạn đã ra đi. Như giọt nước đã tràn, hứng ngược trở lại vẫn không đầy. Vẫn gặp mặt đó, vẫn trò chuyện đó, nhưng tình bạn ngày xưa đã chuyển sang hình thái khác. Nửa gần nửa xa. Nửa thân nửa sơ. Cần thiết phân định rạch ròi đến thế, có lẽ không… Thôi thì đã bước con đường một chiều, chỉ đi tiếp mà không thể quay lại.
Đi đến tận cùng tình bạn… Là cảm thông.
Đã nhiều lần mình rất muốn trách bạn, nhưng chưa bao giờ mình nói được trước mặt bạn. Sự vun đắp phải đến từ hai phía, một mình mình không đủ sức kéo trở về, cho gần nhau hơn… Chẳng biết thế nào… Mình nản lòng mất rồi, bạn biết không? Ai mà chẳng bận rộn, ai mà chẳng canh cánh trong lòng những nỗi lo riêng. Bao nhiêu ấy liệu có đủ để giải thích cách bạn đối xử với tình bạn của chúng ta? Chắc mình quá cầu toàn, chỉ muốn mọi chuyện như ngày xưa, mà quên rằng đã có những đổi thay. Nói vậy thôi, chứ có thể nào trách bạn vô tình khi đôi lần mình cũng vô tình trước tâm trạng của bạn. Có bao giờ bạn nghĩ đôi khi người ta chỉ cần mở lòng ra với nhau, chỉ một chút thôi, mọi chuyện sẽ giản đơn đi rất nhiều.
Đi đến tận cùng tình bạn… Là nhiều, nhiều nữa. Nhưng đây chỉ là cảm nhận của riêng mình, biết đâu bạn lại suy nghĩ khác? Dù buồn dù vui, một góc trong tim mình vẫn dành cho bạn. Chan chứa, ắp đầy. Kỷ niệm lúc nào cũng đẹp bạn à!
___Mteen sưu tầm___