Ngay cả ly nước cũng có thể dễ dàng khiến chúng ta đau đớn và mệt mỏi, bạn tin không?...
Trong lớp học kĩ năng nọ, để minh họa một tình huống cho học sinh dễ tiếp thu, giáo viên đã nhờ một bạn đứng trước lớp, cầm trên tay một ly nước và giữ nguyên vị trí của tay trong một khoảng thời gian hơi lâu. Tất nhiên bạn ấy không được tựa vào bất cứ thứ gì khác. 15 phút, 30 phút, 45 phút trôi qua, tay cậu ấy bắt đầu có cảm giác đau đớn. Cả lớp ban đầu không tập trung lắm, dần dà ngạc nhiên, và im lặng trước những diễn biến xảy ra. Tay cậu ấy bắt đầu run run và ly nước bây giờ cứ như nặng hàng chục kí. Cậu ấy bảo: “Em cảm thấy tay đang rất đau thầy ạ”.
Đến lúc này, thầy mới lấy ly nước ra khỏi tay anh chàng và nói: “Các em thấy đấy, một ly nước chưa đến 500ml cũng có thể khiến chúng ta đau. Trong cuộc sống này, đôi khi chúng ta còn gặp phải những thử thách to lớn và phức tạp hơn ly nước ấy, cớ sao chúng ta lại mang theo những thử thách đó trong suốt một thời gian dài, để rồi đau đớn về tinh thần lẫn thể chất?”
Càng lớn, chúng ta càng nhận ra rằng, cuộc sống này phức tạp và lắm âu lo. Một chuyện tưởng chừng như rất đơn giản cũng có thể khiến chúng ta thất vọng và hụt hẫng, nỗi buồn kéo dài dai dẳng cũng giống như tay cầm ly nước trong khoảng thời gian khá lâu. Ban đầu thì cảm thấy không sao, nhưng dần dà, gánh nặng càng lớn và thể chất ta mệt nhoài… Tại sao ta không thử buông tay, để ly nước vỡ tan, để nỗi buồn trôi qua chóng vánh, mà lại giữ mãi như một của báu, để rồi muộn phiền?
Đôi khi chúng ta giữ rất nhiều ly nước, và giữ lâu hơn 45 phút. Nhiều người dễ dàng bị nỗi buồn hạ gục trong suốt vài tuần, vài tháng, thậm chí rất lâu. Họ cảm thấy bản thân mong manh yếu đuối và không dám buông tay cho ly nước rơi vỡ, họ sợ nghe tiếng đổ vỡ và không chấp nhận phá vỡ quy luật. Họ muốn buông ly nước xuống và đặt tạm ở đâu đó, nhưng đôi tay đã tê cóng và không thể di chuyển ly nước từ từ. Dù cảm thấy đau tay nhưng vẫn không muốn bỏ.
Chúng ta khó mà vượt qua nỗi buồn một cách tích cực, dù biết đau khổ những vẫn giữ mãi trong lòng và khó tìm được giải pháp khác. Một ly nước nhẹ cũng có thể khiến chúng ta đau buồn, cớ sao con người vẫn cầm mãi những nỗi buồn từ ngày này sang tháng khác mà không chịu buông tay?
Quá khứ buồn, kí ức thương đau, kỉ niệm đẹp với người yêu cũ, nỗi thất bại đã từng trải qua… Hãy xem nó như nước trong cốc. Bạn hãy đổ đi nhẹ nhàng và quên đi sự tồn tại của nó. Đừng nghĩ rằng nó sẽ không khiến bạn buồn khi bạn đã thích nghi. Nếu nhớ về nó mãi, thì bạn lại tiếp tục buồn, tiếp tục đau, hệt như cầm một ly nước trong 45 phút vậy.
<MucTim>